Gã trung niên đạo nhân vẫn lạnh lùng nhìn Tô Du, miệng ho ra máu, cười lạnh nói: “Ngươi từng nghe qua câu này chưa? Trời cuồng tất có tai, người cuồng tất có họa.”
“Vốn dĩ ta chỉ hảo tâm đến nhắc nhở ngươi một câu, đáng tiếc, giờ xem ra không cần thiết nữa rồi. Người nếu không biết trời cao đất rộng thì sẽ chẳng đi được xa.”
Tô Du bật cười, vừa cạn lời vừa bị cái lý lẽ của bọn người này chọc cho phát cười.
Hóa ra không nghe theo sự sắp đặt của các ngươi thì chính là cuồng vọng? Chính là người cuồng tất có họa? Chính là không biết trời cao đất rộng, nhất định sẽ chẳng đi được xa?